Nàng vì ta nhập luân hồi
Ta vì nàng tu vạn kiếp.
Hàn Mai
Từ nhỏ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều “thứ” mà người khác không thể thấy được. Gọi là “thứ” bởi có khi là linh hồn của người nào đó đã mất, cũng có khi là một ác linh. Ác linh vốn cũng là linh hồn của người đã khuất, nhưng lại mang quá nhiều chấp niệm, trốn luân hồi, vất vưởng trần gian. Mà để duy trì được tàn hồn ở cõi trần, chúng buộc phải tấn công sinh vật sống, hấp thụ sinh khí. Vậy nên mới gọi là ác linh. Những linh hồn không có ác ý tìm đến tôi chỉ đơn giản là vì họ muốn được “nhìn thấy”, được hồi tưởng lại một chút cảm giác như khi còn sống trước khi bị âm binh đến bắt. Đối với những linh hồn này, dù họ không hại tôi, tôi vẫn có đôi phần sợ hãi. Hồi nhỏ, tôi còn từng cố chạm vào họ xem có được hay không. Có linh hồn chỉ như không khí, đưa tay đến là xuyên qua cơ thể. Lại có linh hồn có thực thể, tôi thực sự có thể “chạm” vào họ. Điều này thì tôi cũng không thể lý giải được. Ác linh thì khác, chúng sẽ tấn công bất cứ khi nào có cơ hội. Nhưng tôi phúc lớn mạng lớn, lần nào cũng an
toàn thoát kiếp. Bình bình an an sống, thẳng cho đến hai năm trước…
Hai năm trước, một buổi đêm nọ, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng nhạc. Đây là tiếng đàn nhị, kèn xô na. Chắc là đám ma nhà nào. Tôi cau mày với điện thoại xem đồng hồ. Đã 3 giờ sáng rồi. Trời, vậy mà đám nhà nào còn chơi nhạc đến giờ này, không để hàng xóm ngủ sao. Tôi bực bội kéo chăn lên, cố dỗ giấc ngủ. Nhưng cảm giác tiếng nhạc càng lúc càng to, hay nói đúng hơn là càng lúc càng… đến gần? Một cảm xúc kì lạ dấy lên trong lòng tôi, trái tim tôi đập mạnh liên hồi. Không phải chứ? Đừng nói là mấy thứ kia lại tìm đến tôi nha. Dù đã quen nhưng tôi vẫn sợ. Tiếng nhạc kéo đến ngay gần nhà tôi thì không đến gần thêm nữa. Tôi biết, tôi cảm giác được, tiếng nhạc ở ngay bên ngoài cửa sổ. Lòng tôi sợ hãi, nhưng bản tính lì lợm từ nhỏ nên tôi đứng dậy, lại gần cửa sổ. Tôi run rẩy hé rèm cửa. Bên ngoài, ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt chỉ đủ chiếu sáng một vùng nhỏ ngay bên dưới cột đèn. Khu này là khu dự án mới, dân cư còn thưa thớt và khung cảnh còn hoang sơ. Từ phòng ngủ của tôi có thể nhìn ra bờ sông. Mới 3 giờ sáng nên trời tối đen như mực. Tôi không thấy được gì, tiếng nhạc cũng im bặt, dưới đường chỉ có ánh đèn vàng heo hắt. Tôi thở phào, nỗi sợ qua đi, giờ lại cảm thấy hơi bực. Chắc đúng là đám nhà nào vô ý thức rồi. Tôi quay lại giường, trằn trọc thêm một lát rồi cũng ngủ được.
Chuyện này cứ thế bị tôi vứt ra sau đầu. Cuộc sống hối hả của Sài Gòn vào ban ngày cuốn tôi về phía trước. Thi thoảng, tôi cũng giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì tiếng nhạc nọ. Nhưng giai điệu kì lạ như xa như gần ấy không hẳn làm tôi bận tâm. Tôi vẫn tặc lưỡi nghĩ chắc đám nhà nào. Cho đến một đêm khó ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng nhạc ấy. Tôi nằm trên giường, lắng tai nghe. Giai điệu này thật kì lạ, tôi đã đi nhiều đám rồi mà chưa từng nghe thấy giai điệu này. Âm thanh của kèn xô na và đàn nhị không tang thương như nhạc đám ma mà réo rắt dây dưa, cho người ta cảm xúc quyến luyến khó buông. Một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu khiến tôi hãi hùng.
“Ban chiều mình vừa chạy bộ trong khu mà, đâu có thấy đám ma nào đâu. Hơn nữa, cứ đôi ba hôm trong khu lại có đám ma thì mình nhất định phải biết chứ…”
Tim tôi đập bình bịch trong lồng ngực. Nhưng tôi phải đứng lên, tôi phải ra nhìn xem tiếng nhạc đó đến từ đâu, nếu không từ giờ cứ nghe thấy giai điệu này tôi lại sợ hãi không ngủ được thì sống làm sao. Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình. Với kinh nghiệm lần trước, tôi tự nhủ ngoài cửa sổ kia sẽ không có gì, tôi chỉ cần hé rèm ra là tiếng nhạc sẽ biến mất. Sẽ ổn cả thôi.
Dù nghĩ vậy nhưng tay tôi vẫn không kìm được mà run rẩy. Tôi khẽ vén rèm, ghé mắt nhìn ra. Bên ngoài, trời vẫn một màu đen thẳm, nhưng hôm nay có vẻ còn có sương mù. Tôi nheo mắt nhìn vào làn sương trắng lạ lùng ấy. Một cơn gió thổi qua, sương tan dần. Sau làn sương, một cỗ kiệu từ từ hiện ra. Tôi chết lặng. Mồ hôi lạnh đổ đầy người. Tôi vẫn dán chặt mắt vào khung cảnh phía trước. Đúng hơn là tôi không thể điều khiển cơ thể mình được nữa. Tôi gần như hóa đá vì sợ hãi. Tôi đã gặp nhiều linh hồn, nhìn thấy nhiều thứ người khác không thể tin nổi. Nhưng cảnh tượng bên ngoài vượt quá cả sức tưởng tượng của chính tôi. Một cỗ kiệu kiểu cổ với tám người nam khiêng và bốn người nữ đứng bên sườn. Tất cả bọn họ đều ăn mặc giống hệt trong phim cổ trang Trung Quốc. Họ đứng cách cửa sổ phòng tôi khoảng 5 mét và đối mặt với tôi. Phòng ngủ của tôi ở lầu một, điều này có nghĩa là họ đang lơ lửng trong không khí, cách mặt đất đến 4-5 mét.
“Trời ơi. Họ là gì vậy?”
Tôi lầm rầm đọc một đoạn kinh để tự trấn an mình, cũng hi vọng có thể đuổi được đám “người” này đi. Nhưng cho đến khi tôi bình tĩnh lại được đôi chút, họ vẫn đứng đó. Tôi lấy hết can đảm đóng rèm lại rồi chạy về giường. Cả đêm hôm đó tôi thao thức. Làm sao mà ngủ được khi biết có thứ đó đang ở ngay ngoài cửa sổ phòng mình chứ. Càng ngày những thứ tôi nhìn thấy càng kì lạ và đáng sợ. Tôi cần làm gì đó để bảo vệ mình. Nếu không, có ngày tôi sẽ chết vì sợ hãi mất.
Sau lần đó, tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc thêm vài lần. Nhưng tôi quyết không hé rèm ra xem. Cảnh tượng đó quá đáng sợ, tôi không muốn chứng kiến thêm một lần nào nữa. Hơn nữa, tôi nhận ra rằng nếu tôi không ra nhìn mà nằm im chờ đợi, khoảng một tiếng sau tiếng nhạc cũng tự biến mất. Có lẽ âm ti địa phủ cũng có giờ đóng mở, họ sẽ phải quay trở về trước khi trời sáng. Suy đoán này làm tôi yên tâm ít nhiều, cũng khiến tôi bình tĩnh hơn mỗi khi nghe thấy tiếng nhạc. Chí ít thì bọn họ không hề có ý định làm hại tôi.
Cuộc sống cứ thế diễn ra. Tuy đã yên lòng nhưng tiếng nhạc vẫn làm tôi mất ngủ. Vào một đêm tháng Năm, tiếng nhạc đó lại xuất hiện. Nhưng lần này giai điệu day dứt hơn, thiết tha hơn. Âm thanh như quyện vào không khí, len lỏi vào trí óc tôi, vặn xoắn trái tim tôi. Nó như một lời mời gọi, dẫn dụ tôi. Tôi như người mộng du, bước chân đờ đẫn rời khỏi giường, đến trước cửa sổ. Tôi vén rèm. Vẫn như lần trước, cỗ kiệu tám người khiêng cùng bốn cô tì nữ vẫn hiển hiện ở đó. Nhưng lần này, phía bên trên cỗ kiệu còn có thêm một người nữa. Trời quá tối, tôi không nhìn rõ người đó. Chỉ thấy tà áo và mái tóc dài bay bay trong gió, phiêu linh như một vị thần. Mây tan, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, toàn bộ khung cảnh hiện ra trước mắt tôi rõ như ban ngày. Đó là một cỗ kiệu lớn màu đỏ rực, sơn son thếp vàng với rèm châu rủ quanh mái. Người ban nãy tôi thấy là một người đàn ông, anh ta mặc trang phục màu đỏ, có cầu hoa trước ngực, giống như tân lang trong phim cổ trang. Mái tóc dài đen như mực được ánh trăng dát bạc, tùy ý buông xõa. Anh ta nhìn tôi. Khoảnh khắc tôi nhìn vào đôi mắt ấy, một luồng khí nóng cuộn lên trong ngực rồi trào lên cổ họng khiến hai hàng nước mắt tôi rơi xuống. Từ khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn thấy anh ta khẽ cau mày. Tôi không hẳn sợ hãi, nhưng cảm thấy bất an vì trái tim đập mạnh từng hồi. Tôi vội đóng rèm lại rồi chạy về giường. Tôi biết đây là đám rước dâu. Vậy là họ muốn tổ chức âm hôn với tôi sao? Không được, tôi còn phải sống.
– Đi đi. Đừng đến đây làm phiền tôi nữa.
Tôi hét lên. Tiếng nhạc dừng. Không gian xung quanh rơi vào tĩnh mịch, chỉ có tiếng tim tôi vẫn đập thình thịch liên hồi.